PHẾ KINH-NGŨ TẠNG-NGŨ VỊ

0
Download

BĐ: Người tu vô vi, khi mình khai mở ngũ tạng thí dụ như khai mở về cái phần phổi thì cái luồng điển nó khai mở tới cái phần phổi đó, khi mà khai mở như vậy thì cảm giác của cái người được khai mở như thế nào? Khai mở tới cái phần gan tới cái phần tâm, tới cái phần tỳ, tới cái phần thận thì trong ngũ tạng như vậy khi mà nó khai mở từ mỗi tạng như vậy thì cái cảm giác của người dược khai mở như thế nào? Xin Thầy giải thích. 

ĐT: Cái đó thì trong Kinh A Di Đà cũng có giải thích rồi. Phế kinh, nó là dù che ngũ tạng, cái dù che các tạng ở bên trong, nhưng mà chúng ta hướng thượng cái bầu trời nó thanh, nhẹ, nó không có buồn, mà người tu vô vi bắt đầu bước vào mở phế kinh, nó buồn vô tả, buồn sao là buồn, tại sao nó buồn quá? Tui tu mà buồn là đi vô chỗ đó rồi đó, mà nó qua khỏi cái đó rồi đó, không còn buồn nữa, vui!

Còn cái tạng tâm cũng vậy khi mà tạng tâm mở ra rồi, bắt đầu mở, sợ lắm, thấy chớp nhoáng những sao này kia kia nọ, rồi cái tắc, sợ, bắt dầu sợ, sợ là bước qua cái Quỷ Môn Quan, thấy con ma thì đi vô cầu tiêu cũng sợ, đi ra cũng sợ, như có người ta theo, nó mở ở chỗ đó, còn màu nó là màu đỏ, còn cái phổi lúc buồn nó màu tím, khi nó thanh thoát rồi nó đi tới màu vàng.

Còn cái gan cũng vậy, cái gan thì nó, khi không sân, cứ muốn người ta chọc mình rồi giận người ta, rồi đủ chuyện hết trội, là nó động ở trong cái gan, nó bắt dầu dọn dẹp rồi nó mở, nóng dữ lắm, nói sơ sơ cái là mình thấy mình muốn tấn công người ta, nóng ghê lắm, nóng tới đến nỗi mình thức tâm rồi, không còn nóng nữa, mới thấy cái tánh mình sai. Lúc đó cái hồn thức, thấy mình làm sai nhiều quá, càng ngày càng ăn năn, càng ngày càng ăn năn là cái huệ can nó mở.

Còn cái huệ thận, nó đi tới chỗ muốn mở đó là cái dục tánh càng ngày càng cương, thích đàn bà, biết phân tách cái chỗ đẹp của đàn bà, hồi nào giờ mình tu không thích nhưng mà bây giờ mình thích, phân tách, phân tách  rồi ráng tu ráng niệm phật, ráng tu ráng niệm Phật, lúc đó phân tách ra té ra không có gì hết! Bộ xương khô! Mới chịu trở lại, trở lại nung nấu cái thận thủy cung cấp cho đại não, lúc đó cái hỏa hầu nó xông lên rồi, mới thấy, thấy giá trị của hào quang.

Còn cái bao tử nó mở thì trong lúc đó bắt đầu ăn dữ lắm, ăn ngon, ăn thích không, ăn tới đến nỗi mình sợ luôn, rồi một thời gian nó cảm thức:  “Cha! Cái thế gian bầu trời thế giới này, mình đang ở trong bao tử ông Trời, chúng ta đang ở trong bao tử ông Trời, con vòi trong bao tử ông Trời. Rồi lúc đó mình cảm nghĩ ở dưới này, trong lúc thiền mình cứ nghĩ quả địa cầu nó tròn, nó có cái hình như vậy, rồi minh nghĩ chúng sanh ở trong này, quá động loạn, quá ham mê, bắt buộc mình phải lập lại trật tự. Lập lại trật tự từ cái ăn nhiều mà bớt, không ăn nữa, ngưng rồi để tụi nó ra sao? Rồi giáo dục nó niệm Phật coi nó niệm Phật hay không? Khi mà mình giáo dục mà nghiên phía tay trái nghe nó niệm Phật đều trời ở trong bao tử này, thì lúc đó cái hương đăng ở đây nó bộc sáng, cái đèn mình làm cho nó sáng, mở miệng là nói pháp bởi vì các tạng mở hết rồi, là mở miệng chỉ nói pháp thôi, và không có thể nói bậy được, không có thể nói tục tĩu như hồi xưa được! Không làm được, vì kim ra kim, mộc ra mộc, thủy ra thủy, thổ ra thổ, nó tách rời ra thành ra nó không có động loạn, hồi trước nó dính một cục đó, nó nóng nó nói bậy, chửi thề tục tĩu, bây giờ không có! Tim gan tỳ phế thận, nó mở hết thì lúc đó mình ăn vô, mình mới phân phối thấy rõ rồi: chua chạy vô gan, phải hông? Ngọt chạy vô bao tử, đó, đắng chạy vô tim, cay chạy vô phổi, mặn chạy vô thận, a a a! Ở trong có trật tự, ăn vô mình chuyển ý là phân phối đầy đủ, là cái tánh hết nóng rồi không còn tánh nữa, hòa rồi, hiểu rồi, thông rồi đâu còn tánh nữa, không có nóng, lúc đó mình kiếm người ta chọc coi  còn giận không? Anh chửi tục tĩu tôi tôi giận không? Tôi có một lúc như vậy, đi rủ người ta chửi, không giận, vì mình thấy khác. Hồi trước tánh mình dễ giận, tại sao bây giờ không giận? Vì cái lực lượng nầy nó phân tán hết, là nhờ gì? Nhờ pháp luân thường chuyển huệ tâm khai. Trong cái ngũ tạng, trung tâm của ngũ tạng khai hết rồi thành ra cái tâm điển nó xông lên đầu cho nên các bạn bây giờ có nhiều bạn, họ chửi cái, tưởng cái đầu cái nó bừng cái đầu, niệm Phật thôi nhịn đi. Nhịn rồi một chập nó chửi nặng thiệt nặng, rồi một chập nó quên mất, là nhờ cái này nó mở. Cho nên cái người vô vi có chửi nó mấy rồi chút nó quên. Nó nhắm mắt nó niệm Phật, một chập nó quên.

Thì ngũ uẩn nó phải thông. Ngũ uẩn là 1, 2, 3, 4, 5, năm bộ phận, mỏ ác, cặp mắt, lỗ mũi, cái miệng, lỗ tai. Nó thông rồi khi gõ tôi mới thấy có cái đầu còn không rõ tôi thấy cả bầu trời thế giới. Khi mà anh thấy được  cả bầu trời thế giới thì cái mặt anh vui chứ làm sao buồn! Cảnh người ta đẹp quá mà có cái gì đâu buồn! Mình bị bịt nghẹt ở trong nầy mình mới bực tức, còn nó vui lúc nào cũng vui! Cho nên các bạn nói với tôi bất cứ cái đề tài nào tục tĩu cho tới văn chương tôi cũng mở được hết, không có bị kẹt mà cái cũng phân tách là chân lý chứ không có phải đồ bậy, không có cái gì bậy. Từ thế gian cho tới thiên đàng, không có cái gì bậy, đều là chân lý giáo dục tâm linh tiến hóa.

Cảnh đời là bãi trường thi, thi các bạn chỗ đó để các bạn hiểu tâm can các bạn đang ngự không? Các bạn thấy ngũ uẩn các bạn đang ôm đó, đã mở ra coi chưa? Cho nên mau mau thanh tịnh đi, mở ra xem! Không có cái gì chê và khen, kêu bằng phá mê phá chấp mà trong thực hành mới làm được, còn nếu không thực hành thì không có bao giờ thông hết. Tôi đã làm con người trước kia cũng như các bạn, không biết được, chọc tới là giận rồi, nghĩ chuyện trả thù, bây giờ không có gì, hết rồi, không bao giờ thấy giả hợp một trường liên hệ với đại ngũ hành siêu cường ở bên trên thì mình không thấy cái chuyện gì mà thật, lỗ, nhưng mà cái nào cũng chỉ đem lại cái lợi lộc cho chính mình.

Làm con người nầy có cơ hội kích động, có cơ hội thức tâm.Tu cách này sẽ mở ra càng sáng suốt. Việc làm của chúng ta không có bị hoang phí. Trước kia các bạn có làm bậy, ngày nay các bạn biết tu rồi, các bạn thấy rằng nhờ cái làm bậy đó, nó mới đẩy tôi, hoàn cảnh là ân sư, nó đẩy tôi qua tới chỗ nầy. Tôi làm bậy tôi sợ quá, tôi trốn tránh tôi tìm đường tôi tu tôi mới ngộ được pháp lý, tôi mới thấy Trời Phật, tôi mới tôi. Hoàn cảnh là ân sư! Cho nên nhiều người bây giờ nói:” Ôi! Tôi vô tôi tu tôi làm bậy, tôi sợ quá. Không có sợ, làm lỡ thì ai cũng có, mình biết sửa là mình tiến, chịu sửa là ông Trời xóa, mà không chịu sửa là tự chôn vùi sự sáng suốt của mình mà thôi.

Download

Ngũ sắc ở trong mình nó có ngũ sắc, cái Phổi là màu vàng, cái Gan là màu xanh, trái Tim là màu đỏ, cái Bao Tử là màu đen, cái thủy với cái Thận là màu trắng, ví dụ vậy. Năm cái sắc đó nó biến chuyển ra thành ngũ quang, khi mà nó trộn chuyển ra thì mới thấy cái màu màu sắc nó thay đổi, rồi huyền sắc huyền quang trong cái biến chuyển kia nó sẽ biến chuyển tới nữa. Đó, cho nên làm cho thanh nhẹ vô cùng trong lúc mình ngồi mà lâng lâng thấy bàn đầu thấy màu xanh màu vàng màu đỏ màu tím anh thấy cũng như anh đã thấy rồi, mà cái đó sau này nó không còn nữa và nó sẽ ra cái mô ni châu nó chuyển, nó chuyển nó chạy chạy chạy chạy ngũ sắc ngũ quang huyền sắc huyền quang là nó đi. Huyền quang là tự nó đi rồi, tự nó đi ra rồi. Đó, từ cái đi ra đó nó mới thành ra hình thể rồi nó đi học đạo rồi nó trở về Hư Không, Hư Không là Đại Định là không còn màu sắc nữa, lúc đó người ta trình độ nào muốn dòm nó thì nó có màu sắc xuất hiện cho trình độ đó mà thôi. Đó, nó không có màu sắc quy định như hồi xưa, như chúng ta ở thế gian này có màu sắc quy định rồi chúng ta vượt qua khỏi rồi hổng có nữa, thấy hông? Rồi đi đến Hư Không Đại Định là ai dòm thấy cái sắc nào thì thấy sắc nấy, mà cảnh nào thì ngộ cảnh nấy cái ý họ trình độ nào họ được thưởng thức theo cái trình độ đó, thấy hông?

Cho nên ngũ sắc ngũ quang huyền sắc huyền quang mới nhập vô Đại Định được!

Share.

Comments are closed.